Diệp Huyên và Bạch Trạch nhìn Mặc Vân Khởi. Lúc này, sắc mặt hắn ta đã hơi tái đi. Diệp Huyên đi tới trước mặt hắn ta, hỏi: “Không sao chứ?”
Mặc Vân Khởi vội vàng đứng thẳng dậy: “Ngươi thấy ta có giống có sao không?”
Diệp Huyên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mặc Vân Khởi: “Lát nữa quay về nghỉ ngơi một chút”.
Dứt lời, hắn cầm đao và túi tiền bên hông nam tử cầm trường đao lên, đưa cho Mặc Vân Khởi: “Thanh đao này cũng là linh khí, ít nhất cũng trị giá hai trăm vạn kim tệ. Ngươi có muốn không? Nếu không…”
Mặc Vân Khởi bước tới giật lấy thanh đao và túi tiền kia, trừng mắt với Diệp Huyên: “Sao ngươi giống thổ phỉ thế?”
Diệp Huyên: …
Hai trăm vạn kim tệ!
Mặc Vân Khởi nhìn thanh trường đao trong tay, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và thán phục. Phải biết, mặc dù trong gia tộc của hắn ta cũng có linh khí nhưng đó không phải là thứ mà hắn ta có thể sở hữu, hơn nữa, đối với gia tộc hắn ta mà nói, hai trăm vạn kim tệ cũng là một khoản tiền lớn!
Mặc Vân Khởi khẽ thở dài: “Diệp thổ phỉ, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ngươi thích đánh nhau rồi! Đánh nhau còn có thể làm giàu đó!”
Dứt lời, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyên, nói tiếp: “Lần sau nếu đi đánh nhau nhớ gọi ta nữa, nếu không không phải huynh đệ!”
Diệp Huyên: “…”
Đúng lúc này, ba người ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319675/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.