Kiếm thế!
Xa xa, Diệp Huyên cầm kiếm Liên Tú trong tay, trên người có khí thế vô cùng bá đạo!
Mà khí thế này có kiếm làm nền tảng, xem như là kiếm thế!
Diệp Huyên cầm kiếm Liên Tú chậm rãi đi về phía ngọn núi lớn, mỗi khi hắn bước ra một bước, mặt đất trước mặt hắn cũng sẽ nứt ra mấy trượng, một lát sau, mặt đất phạm vi mấy chục trượng xung quanh lấy hắn làm trung tâm bị nứt ra như mạng nhện!
Lão Kỷ ở cách đó không xa nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lúc này, trên mặt lão không có chút men say nào, chỉ có sự nghiêm túc!
Kiếm thế!
Diệp Huyên không chỉ bày ra kiếm thế, còn có kiếm kỹ hắn muốn triển khai!
Dù Diệp Huyên chưa triển khai kiếm kỹ này, nhưng lão đã cảm nhận được khí thế của nó rồi!
Khí thế này tuyệt đối không phải kiếm kỹ bậc Địa có thể làm được!
Lúc này, cái lão quan tâm không phải là khí thế gì!
Mà là vì sao Diệp Huyên có kiếm kỹ đáng sợ thế này!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, lúc hắn dừng lại, kiếm thế quanh người hắn lập tức biến mất.
Diệp Huyên cúi đầu nhìn kiếm Liên Tú đang rung động trong tay: “Ta nhất định sẽ không khiến ngươi bẽ mặt!”
Vù!
Tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng.
Diệp Huyên nhếch miệng cười, buông lỏng tay ra, một giây sau, kiếm Liên Tú biến thành một tia kiếm mang lóe lên!
Xung quanh Diệp Huyên có kiếm mang lập lòe!
Dùng khí ngự kiếm!
Bây giờ hắn ngự kiếm đã thuận buồm xuôi gió hơn rồi, vì độ khớp của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319664/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.