**********
Chương 117: Đồ độc địa
Đôi nam nữ đứng bên trái Diệp Huyên bày ra vẻ cảnh giác, đồng thời thối lui mấy bước.
Họ không nhìn rõ Bắc Thần bị đánh thế nào, nhưng người có thể ra tay dưới mắt họ mà thần không biết quỷ không hay thì họ tuyệt đối không thể chống lại được.
Bản thân Bắc Thần cũng không biết vì sao mình lại bị đánh bay đi, vì vậy sắc mặt xấu xí vô cùng.
Ai đã ra tay?
Đôi mắt lạnh lùng của nàng ta nhìn khắp bốn phía nhưng không phát hiện bất kỳ ai, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Huyên, thấy hắn đang chỉnh lại y phục với vẻ ung dung bất cần: “Các ngươi tưởng chỉ mỗi các ngươi là có người ở trên hay sao?"
Hắn giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Không hề, ta cũng có. Có ai lăn lộn bên ngoài mà lại không có chỗ dựa đằng sau chứ? Ngươi...”
Bốp!
Lại một tiếng bạt tai, lại một người bay ra.
Lần này không phải Bắc Thần mà là Diệp Huyên.
Ba người kia đờ đẫn.
Diệp Huyên cũng ngớ cả người. Trời ạ, đừng nói là chướng mắt ai thì đánh người đó chứ? Nhưng mà có đánh thì cũng để lát nữa không có ai rồi hẵng đánh được không? Bây giờ hắn biết lấy lại mặt mũi kiểu gì?
Khi Diệp Huyên chậm rãi bò dậy, bên má cũng đã in hằn một bàn tay nho nhỏ.
Trong bầu không khí dần trở nên kỳ quặc, Diệp Huyên tằng hắng mấy tiếng: “Không phải ai rời nhà cũng để tìm cơ duyên, mọi người...”
"Có chuyện gì từ từ ngồi xuống rồi nói được không?", Bắc Thần xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319628/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.