Diệp Huyên cũng có chút kinh hãi trước sức mạnh của lão Kỷ, e rằng lão ta còn mạnh hơn cả vị lâu chủ lầu ba Túy Tiên Lâu mà hắn từng gặp.
Từ mỏm đá xa xa, lão Kỷ liếc Lê Tu: “Khai chiến? Ngươi chắc chứ?"
Lê Tu trợn trừng nhìn lão ta, sắc mặt xấu xí vô cùng. . truyện kiếm hiệp hay
Lão Kỷ điềm nhiên hớp một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Có biết vì sao học viện Thương Lan vẫn chưa suy tàn không?"
Lão ta chỉ vào bản thân: “Vì ngày nào ta còn, ngày ấy Thương Lan còn. Ngươi muốn khai chiến cũng được thôi, cứ việc giết ba thằng oắt kia. Nhưng lão phu dám đảm bảo, tất cả những ai dưới ba mươi tuổi ở Thương Mộc sẽ không sống được đến ngày mai. Không tin cứ việc thử. Dù sao bọn nó là do ta nhặt về, muốn làm gì cũng được”.
Những lời này khiến ba người Diệp Huyên suýt nữa nổi khùng.
Nhặt về?
Má nó!!
Mặc Vân Khởi trông như thể chỉ muốn băm vằm lão Kỷ: “Đánh lão được không?"
Diệp Huyên liếc sang: “Ngươi lên trước?"
"Lên cái đầu ngươi!", Mặc Vân Khởi hung tợn nhìn lại: “Ngươi lại muốn bán đứng ta đúng không!"
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Đại ca à, sau này có muốn đánh người thì cũng tự nhìn lại bản thân chút đi. Ngươi thắng nổi không? Không được thì là tự tìm đường chết chứ đánh cái chó gì!"
Mặc Vân Khởi: “...”
Đương lúc cả hai đang bừng bừng hứng thú, lão Kỷ chợt quay lại nói: “Đứng đấy lải nhải cái gì? Còn không mau đi đi?"
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch nhấc chân định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319601/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.