Một khắc đồng hồ sau, lão già đi trước đã dừng lại.
Diệp Huyên cũng dừng lại.
Trước mặt ba người, cách không xa là hai tòa núi nhỏ. Hai tòa núi này cũng không cao lắm, chỉ không đến mấy chục trượng, so với học viện Thương Sơn thì quả thực là cực kỳ nhỏ.
Giữa hai ngọn núi có một lối đi nhỏ, bên đường còn có một tấm bia đá, cỏ dại mọc rậm rạp tứ phía, trên bia khắc bốn chữ đen nhánh "Học viện Thương Lan"!
Bốn chữ này có vẻ khá hoang vu!
Được lão già dẫn đường, Diệp Huyên cõng muội muội đi xuyên qua con đường nhỏ. Cuối con đường nhỏ lại có một ngọn núi nữa, nhưng cũng không cao, chỉ cao hơn hai ngọn núi phía sau họ một chút thôi. Hắn có thể thấy được một vài công trình xây dựng mờ mờ trên đỉnh núi này.
Lão già thong thả ung dung đi tới, mà Diệp Huyên cũng cứ như vậy mà cõng muội muội đi theo.
Đột nhiên, lão già lên tiếng: "Không rõ đã bao nhiêu năm rồi, ngươi là người đầu tiên nguyện ý gia nhập học viện Thương Lan”.
Sau lưng lão già, Diệp Huyên hơi ngẩn ra, hắn kinh ngạc hỏi: "Tiền bối, mạo muội hỏi một câu, hiện tại học viện Thương Lan có bao nhiêu học viên?"
"Bao gồm cả ngươi là hai người!", lão giả trả lời, cũng không quay đầu lại.
Diệp Huyên ngốc tại chỗ.
Một lát sau, hắn vội vàng cõng muội muội đi bên cạnh lão già, hỏi lại: "Tiền bối, ông xác định không phải mình đang nói đùa chứ?"
Lão già liếc nhìn Diệp Huyên nói: "Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319587/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.