Lúc trước hắn có vẻ lạ lẫm với Linh Tiêu Kiếm.
Cảm giác này kiểu như thanh kiếm này không phải là bản thân hắn, khi dùng cũng không thoải mái lắm.
Nhưng hiện giờ thì không còn cảm giác xa lạ kia nữa, nhưng cũng chưa đến mức vô cùng quen thuộc, có điều được như vậy là tốt hơn trước kia rất rất nhiều rồi, chí ít là không còn cảm thấy lóng ngóng nữa.
Lúc này hắn mới phát hiện ra mức độ phù hợp của một thanh kiếm với chủ nhân của nó quan trọng cỡ nào.
Thu kiếm lại, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục, rồi đi tắm rửa một hồi.
Sau đó, đi ngủ!
Tu luyện rất quan trọng, nghỉ ngơi cũng quan trọng y như vậy!
Dù mong muốn mạnh lên của hắn mãnh liệt cỡ nào đi nữa, dù có điên cuồng tu luyện cỡ nào đi nữa, nhưng ngày nào cũng sẽ nghỉ ngơi. Bởi vì sau khi nghỉ nơi, tinh lực dồi dào, mới có thể tu luyện tốt hơn.
Bên ngoài.
Chẳng biết từ lúc nào thuyền bay đã lặng lẽ xuất phát, dường như tất cả mọi thứ đều đã qua.
Nhưng tất cả mọi người trên con thuyền bay này đều không quên được thiếu niên kia, càng không quên được động tĩnh bên ngoài thuyền bay trước đó.
Tất cả mọi người đều tò mò, không biết có phải thiếu niên kia đã chết không?
Chắc là chết rồi!
Dù sao thì, người của Tuý Tiên Lâu cũng không dễ giết như vậy.
Thuyền bay bay qua con sông lớn mênh mông, bay lên một dãy núi vô tận, từ đây nhìn xuống, thu hết vạn sơn vào mắt, phong cảnh đẹp không sao tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319560/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.