Hắn dẫn em gái đi vào một căn phòng chật hẹp ở tầng chót trên thuyền, bên trong chỉ có một chiếc giường, hai chiếc ghế đẩu và một chiếc bàn, đơn giản đến mức đơn sơ.
Diệp Huyên xoa đầu Diệp Liên: “Phải nửa giờ nữa thuyền mới bắt đầu bay, đợi khi thuyền ổn định rồi chúng ta sẽ lên trên boong, ngắm nhìn phong cảnh bên dưới”.
Diệp Liên lúng liếng cười, sau đó như sực nhớ ra gì mà vội vã lục lọi trong tay nải một hồi. Cô bé nhanh chóng lấy một đôi giày vải ra, đưa cho anh trai như đang dâng tặng của báu: “Muội thêu cho đại ca đó, huynh thử xem có vừa không”.
Cô bé không đợi Diệp Huyên trả lời đã ngồi thụp xuống, bắt đầu cởi giày hắn ra.
Diệp Huyên vẫn còn đang sửng sốt.
Con bé thêu từ khi nào thế này?
Bỗng nhiên tiếng "Á" của Diệp Liên khiến hắn vội nhìn xuống, chỉ thấy cô bé bịt mũi, nhăn mặt nhìn hắn: “Chân huynh hôi quá!"
Vừa nói xong đã chạy ù ra ngoài như một cơn gió, không lâu sau lại trở về với một thau nước trong tay.
Diệp Liên đặt nó xuống trước mặt Diệp Huyên, nhấc chân hắn bỏ vào.
Diệp Huyên vội la lên: “Để ta tự làm!"
Diệp Liên trợn mắt liếc hắn một cái rồi cúi đầu, bắt đầu tỉ mỉ rửa chân cho hắn.
Rửa ráy một hồi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn tràn trên má cô bé khi nhìn thấy lớp kén dày cộm ở lòng bàn chân và những vết sẹo chưa lành trên bắp chân Diệp Huyên.
Đó là những gì hắn nhận được từ khoảng thời gian liều mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319549/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.