Diệp Huyên nhìn thoáng qua Khương Mộc Kỳ, sau đó nhận lấy ngọc bội.
Thấy Diệp Huyên nhận lấy, Khương Mộc Kỳ cười hì hì: “Hẹn gặp lại!”
Nói xong thì xoay người đi khỏi cửa đại sảnh cùng với ông lão.
Diệp Huyên nhìn bóng lưng của hai người, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Bên ngoài phủ, ông lão nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ muốn lôi kéo hắn sao?”
Khương Mộc Kỳ cười khẽ: “Người nọ là một kiếm tu, nhưng khi nãy, hắn vẫn chưa xuất kiếm đã có thể ngang tài ngang sức với ta, nếu hắn xuất kiếm, e rằng ta chưa chắc sẽ thắng được!”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua phủ đệ hoang phế kia: “Không hổ là người có thể khiến An Quốc Sĩ coi trọng, không uổng công ta nghìn dặm xa xôi đến đây.”
Ông lão chần chừ một lát, sau đó nói: “Dù người nọ có nền tảng vững vàng, chiến lực không tầm thường, nhưng dù sao cũng là người cô độc, sau lưng không có thế gia, cũng không có tông môn, suy cho cùng con đường của hắn trong tương lai cũng có hạn, hơn nữa không có thế gia, không có bối cảnh gần như không giúp được gì nhiều cho điện hạ. Có lẽ chính vì thế nên Đại điện hạ và Cửu công chúa mới không sai người đến Thanh Thành.
Khương Mộc Kỳ cười khẽ: “Mẫu thân của đại ca đến từ nhà họ Ngọc, là thế gia hạng hai của Khương Quốc ta, dù phụ hoàng cũng phải kiêng dè ba phần; còn Cửu muội là thống soái tam quân, nắm trong tay gần như năm phần mười binh mã của Khương Quốc, đương nhiên hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319543/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.