Mục viện trưởng nhìn Nguyên trưởng lão một cách bình thản, sau đó nói: “Nghe nói Dương Huyên này có Thánh thể vô địch, nhưng sau đó lại nghe nói hắn đã trở thành một tên vô dụng. Nhưng hôm nay, thực lực của hắn đáng sợ như thế, việc này có ý nghĩa thế nào? Chứng tỏ là nắm đỏ hắn chỉ đang nhún nhường, hơn nữa, thực lực của hắn như thế, khó đảm bảo phía sau có đại lão tuyệt thế dạy dỗ hay không. Đối với thiên tài thế này, sao học viện Chúng Thần chúng ta có thể quá tuyệt tình được? Trần Thanh và sư phụ của hắn ngu xuẩn, sẵn lòng làm tay sai cho người khác, rơi vào kết cục thế này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thế à?”
Sắc mặt Nguyên trưởng lão hơi khó coi.
Mục viện trưởng nói tiếp: “Hoang tộc đúng là không đắc tội nổi, nhưng chúng ta đắc tội nổi thiếu niên này sao? Ngươi dám đảm bảo người đứng sau thiếu niên này yếu hơn Hoang tộc không?
Nguyên trưởng lão nhìn Dương Huyên đang vô cùng bình tĩnh phía xa, im lặng không nói.
Mẹ kiếp!
Tên chết tiệt này nói giết người là giết, nếu nói sau lưng không có ai, ông ta cũng không tin.
Hơn nữa, sau khi giết người đến bây giờ, hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, quá bình tĩnh, không hề có vẻ sợ hãi!
Điều này không phải vì hắn lợi hại thì cũng vì sau lưng hắn có người lợi hại!
Mục viện trưởng nhìn Dương Huyên phía xa, sau đó nói: “Chúng ta cho hắn một ơn tình, nhưng cũng không cần đắc tội với Hoang tộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2628008/chuong-12234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.