Một người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ kia bỗng lên tiếng: “Lão đại, đuổi theo không?”
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Người này có thể giết chết liên tiếp một trăm người chỉ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn giết cả Tiêu thống lĩnh, người như vậy há là kẻ đầu đường xó chợ sao? Ta đích thân đến đây, chính là muốn làm quen với đối phương, xem xem có thể kết giao không, kết một mối thiện duyên…”
Nghe thấy lời của người phụ nữ, cô gái váy trắng kia lập tức hoảng hồn như bị sét đánh, ngã xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Người phụ nữ nhìn cô gái váy trắng mặt trắng như tờ giấy trước mặt, cười lạnh: “Vị công tử kia cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân… Một chút nghĩa khí cũng chẳng có, đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng ta…”
Nói rồi, nàng ta quay đầu nhìn đám thuộc hạ bên cạnh: “Cho các ngươi chơi tùy ý”.
Nói xong, nàng ta quay người bay lên không, đuổi theo phương hướng hai người Dương Huyên vừa đi.
Rất nhanh sau đó, trên thuyền bay đã truyền đến từng tiếng kêu la thảm thiết…
Tiếng kêu la này có phần không đứng đắn…
…
Ở bên kia.
Sau khi Dương Huyên dẫn theo Lý U U đi, hắn tìm hai con ngựa ở trong thành, sau đó mua một bản đồ, tiếp đó, hai người lập tức đi ra ngoài thành, chạy về phía núi non trùng điệp.
Thật ra hắn có thể ngự kiếm, nhưng vấn đề là ngự kiếm tiêu hao quá nhiều, với cảnh giới hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627992/chuong-12224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.