Dương Vân Sơn hờ hững nhìn mọi người: “Dương tộc ta có thể phát triển, trở thành một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Thanh Thành này là vì điều gì? Là nhờ sự hỗ trợ của Diệp tộc trong những năm qua, mà tại sao tại sao lại hỗ trợ Dương tộc ta? Chẳng lẽ là vì các vị?”
Mọi người đều im lặng.
Sở dĩ Diệp tộc giúp đỡ Dương tộc đương nhiên là vì Dương Huyên.
Dương Vân Sơn khẽ thở dài: “Đều là người một nhà, làm việc, làm người sao phải làm tuyệt tình quá? Giữ lại một chút đi”.
Nghe đến đây, mọi người ngừng bàn tán.
Đêm đến.
Dương Huyên ngồi trên bậc đá trong viện của mình, dựa vào bậc đá, tay cầm cuốn sách cổ, say sưa tập trung đọc.
Trong những năm qua, điều hắn yêu thích nhất là đọc sách, đọc tất cả các loại sách.
Mà hắn đọc sách, ngoại trừ thích đọc còn muốn tìm hiểu thêm tri thức, còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn hy vọng có thể làm rõ được những ký ức vụn vặt trong đầu mình.
Bởi vì trong những ký ức vụn vặt đó, hắn mơ hồ nhớ được một số tên người và địa điểm, cho nên hắn muốn xem có thể tìm được manh mối gì từ sách cổ hay không.
Thật ra cũng có ích.
Bởi vì khi hắn nhìn thấy một cuốn tranh cổ, hắn lại có cảm giác như từng biết nó.
Cuốn tranh cổ này có tên là: Ba mươi sáu thuật Âm Dương.
Như nghĩ tới điều gì, Dương Huyên cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627984/chuong-12220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.