Diệp Liên hơi sửng sốt, hắn cười bảo: “Đi cùng ca nào”.
Diệp Liên do dự một chút rồi nói: “Ca, thực lực của muội kém, không giúp được gì cho huynh, muội không đi đâu. Hôm nay muội đã vui lắm rồi, huynh đi đi. Thật đấy!”
Nhưng Diệp Huyên lắc đầu.
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên thật lâu, nở nụ cười rạng rỡ rồi đưa tay nắm lấy tay hắn, Diệp Huyên cười và nói: “Đi thôi”.
Nói rồi hắn kéo Diệp Liên biến mất tại chỗ.
Ám Quân cũng biến mất cùng.
…
Chiến trường Hư Chân.
Diệp Huyên đưa Diệp Liên đến chiến trường Hư Chân, mà lúc này Tần Quan đã chờ sẵn ở đây.
Bên cạnh Tần Quan là Tội Vương.
Vẻ mặt Tội Vương giờ phút này vô cùng nặng nề.
Diệp Huyên nhìn về phương xa, cuối trời có một con đường lớn màu vàng khổng lồ cả gần triệu trượng, đầu kia của con đường là trong thời không.
Không nhìn thấy điểm tận cùng!
Cả con đường màu vàng đều được tạo thành từ phù văn màu vàng, cực kỳ thần bí.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, gã trầm giọng bảo: “Diệp thiếu, đây là ‘con đường Hư Chân’ trong truyền thuyết, con đường này xuất hiện đồng nghĩa với việc một vũ trụ sẽ bị huỷ diệt. Trong ghi chép, con đường này đã xuất hiện hơn một triệu lần, mà lần nào nó xuất hiện cũng có một vũ trụ bị huỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627941/chuong-12207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.