Tần Quan chỉ biết câm nín chớp mắt.
Diệp Huyên lại nói: “Mà chưa hết, cô biết đáng sợ nhất là gì không?"
Tần Quan lắc đầu: “Không”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta sợ lỡ sau này con ta cũng vô địch, khi ấy cả nhà ai cũng vô địch, có mình ta không phải, cô nói xem mặt mũi này biết giấu ở đâu bây giờ?"
Tần Quan trợn mắt: “Tiểu Huyên Tử, ngươi định sinh con với ai cơ?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Chả biết, chắc đợi chủ nhân bút Đại đạo sắp xếp cho đi”.
Tần Quan phì cười: “Tên mặt dày như ngươi, ai đồng ý sinh con cho đúng là xui tám kiếp!"
Xui tám kiếp???
Mặt Diệp Huyên đen như đít nồi khi nghe ba chữ này.
Sao lại nói thế chứ?!
Tuy da mặt hắn hơi dày một tẹo nhưng nhân cách cũng đâu đến nỗi nào?
Tần Quan đang định nói gì đó thì bỗng thấy thời không ở phương xa run lên.
Hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Chúng tới rồi!
Diệp Huyên nhìn về phương hướng đó, thấy thời không chấn động kịch liệt, sau đó là một Truyền Tống Trận hình vòng xoáy màu đen xuất hiện.
Hình ảnh này khiến mắt hắn nheo lại.
Vòng xoáy không mất bao lâu đã thành hình. Tần Quan bất thình lình lên tiếng: “Tiểu Huyên Tử, lên!"
Nàng ta vừa dứt lời, Diệp Huyên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627847/chuong-12170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.