Diệp Huyên nghiêm mặt: “Họ rất coi trọng lý lẽ đấy nhé!”
Tiểu tinh linh thoáng do dự: “Tỷ tỷ váy trắng không quan tâm đến lý lẽ lắm đâu. Tỷ ấy chỉ cho phép ngươi gật đầu hoặc lắc đầu, mà cứ hễ lắc đầu là rơi đầu ấy”.
Biểu cảm của Diệp Huyên cứng đờ.
Ở phía xa xa, nữ tử nhìn Diệp Huyên: “Ta đi cùng ngươi”.
Diệp Huyên mỉm cười: “Được!”
Nói rồi hắn xòe bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện ngay trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó, Tiểu Tháp hút thần binh ở phía xa xa vào bên trong.
Đúng lúc này, Tần Quan đột nhiên nói: “Của ta chứ?”
Diệp Huyên lắc đầu bật cười: “Là của cô hết”.
Những thứ này chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi ở trong tay Tần Quan.
Nghe được lời nói của Diệp Huyên, Tần Quan lập tức mím môi cười.
Diệp Huyên nhìn về phía tòa tháp cách đó không xa: “Đi thôi”.
Đoàn người xuất phát về phía tòa tháp đó, nhưng khi họ vừa đến cửa, một âm thanh đột nhiên vọng ra từ bên trong: “Cứu ta với!”
Nghe vậy, sắc mặt họ lập tức trở nên kỳ quặc.
Tiếng kêu cứu?
Diệp Huyên nhìn vào bên trong tòa tháp, âm thanh kia lại vang lên: “Lão đại ơi, xin hãy cứu ta với”.
Diệp Huyên bật cười: “Ngươi là…?”
m thanh kia đáp lại: “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627739/chuong-12127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.