Tiểu tinh linh gật đầu: “Thứ này ngon, thực sự rất ngon, cảm ơn Tần tỷ tỷ”.
Tần Quan cười cười: “Đừng khách sáo”.
Nói xong, nàng ta lấy thêm một xiên nữa đưa cho tiểu tinh linh: “Thưởng cho ngươi thêm xiên nữa”.
Tiểu tinh linh vội vàng nhận lấy: “Tần tỷ tỷ, ngươi tốt quá!”
Diệp Huyên không khỏi lắc đầu, không thể nhìn nổi nữa.
Tần Quan nhìn tiểu tinh linh trước mặt, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương. Nàng ta xoa đầu tiểu tinh linh rồi nhìn sang Diệp Huyên: “Chúng ta cùng xem đi”.
Nói xong, nàng ta bước tới trước mặt Diệp Huyên, sau đó chỉ vào mi tâm của hắn.
Đùng!
Chỉ trong thoáng chốc, vô số thông tin văn tự được đưa vào mi tâm của Diệp Huyên.
Chỉ một loáng sau, Tần Quan thu tay phải về, nàng ta đưa cuốn cổ thư trong tay cho Diệp Huyên. Diệp Huyên mới liếc qua, thần sắc đã trở nên nghiêm trọng: “Đây là…?”
Tần Quan trầm giọng đáp: “Một cuốn sách về pháp thuật từ thời đại trước, tuy rằng chỉ là những điều cơ bản, nhưng hoàn toàn khác phương thức tu luyện ở thời đại chúng ta”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Cô xem thử xem phương pháp tu luyện của họ tốt hơn hay phương pháp tu luyện của chúng ta ở thời đại này tốt hơn”.
Tần Quan ngồi xuống, nàng ta lật xem kỹ càng, mất một lúc mới gập cuốn cổ thư lại: “Phương pháp tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627719/chuong-12119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.