Tần Quan im lặng.
Đúng là thế!
Nếu không vì Diệp Huyên, với tính cách của Thiên Mệnh, nàng ấy sẽ chẳng để tâm chuyện tồn vong của vũ trụ này đâu.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Ta cũng không biết Thanh Nhi đã âm thầm làm bao nhiêu việc vì mình!”
Nói xong hắn dừng một lát mới bất mãn nói: “Cha ta chỉ lo đi dạo loanh quanh, chẳng biết đã đi tới đâu rồi. Thiệt tình, nếu ta mà có con thì nhất định để giữ bên cạnh để dạy dỗ, không đối xử giống cha đâu!”
Tần Quan cười nói: “Tiểu Huyên tử, Dương bá phụ cũng rất quan tâm ngươi, ta tin là nếu Thiên Mệnh cô nương không để ý thì ông ấy cũng sẽ ra mặt, không thể nhìn ngươi bị người ta giết được!”
Diệp Huyên chỉ cười, không nói gì.
Không thể không nói, quan hệ giữa cha và hắn sẽ kéo dài như thế tới hết kiếp.
Nếu nói là xấu thì cũng không phải.
Mà nếu bảo rằng tốt, chắc cũng chẳng tốt lành gì!
Giữa cha và con luôn có mâu thuẫn, đây là sự thật!
Đi được một lát, Diệp Huyên dừng bước, cách đó không xa có một người đàn ông, trên bụng người này còn găm một trường thương màu vàng, trường thương đâm xuyên bụng, mũi thương đâm xuống đất, ghim người đàn ông ngay đó.
Diệp Huyên nhíu mày: “Đây là?”
Tiểu tinh linh nói: “Chục tỷ năm trước, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627662/chuong-12100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.