Rốt cuộc đây là thời không gì?
Đúng lúc này, Tiểu Bút đột nhiên nói: “Có lẽ đây là thời không phản chiếu trong truyền thuyết”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Thời không phản chiếu?”
Tiểu Bút đáp: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ngươi giải thích rõ hơn đi”.
Tiểu Bút trầm giọng đáp: “Ta cũng chỉ nghe nói về thời không này khi đi theo chủ nhân, đây là một thời không đặc biệt trong truyền thuyết, loại thời không này có thể sao chép và phản chiếu”.
Diệp Huyên khẽ nheo mắt: “Cũng có nghĩa là, ta bỏ một đồng linh nguyên vào đó, có thể biến thành hai đồng?”
Tiểu Bút đáp: “Sao ngươi không thử xem?”
Diệp Huyên xòe bàn tay ra, một đồng linh nguyên được đưa vào thời không, nhưng không có động tĩnh gì.
Diệp Huyên nhíu chặt hàng lông mày, hắn cảm nhận thêm lần nữa và nhanh chóng sững người.
Mẹ kiếp!
Đồng linh nguyên kia bị nuốt mất rồi!
Mặt mũi Diệp Huyên sa sầm.
Tiểu Bút nói: “Thời không phản chiếu này chắc cũng cần năng lượng đó. Vả lại, cho dù có thể phản chiếu và sao chép, nhưng chắc cũng có yêu cầu nhất định”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Đây là thời không mà Thanh Nhi để lại cho ta, muội ấy để lại cho ta, chắc chắn có hàm ý nào đó”.
Tiểu Bút đáp: “Thời không này có “linh”, ngươi lôi đầu nó ra đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627640/chuong-12090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.