Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tiểu Quan, ta mà còn nhân từ sao?”
Tần Quan cười nói: “Ngươi là thuộc loại kiểu người người khác không phụ ngươi, ngươi sẽ không phụ người khác! Nếu là một người, kiểu này cũng không có cái gì là không tốt, nhưng đáng tiếc là, ngươi là Kiếm chủ Nhân Gian, thống lĩnh toàn bộ vũ trụ! Chính như hiện tại, ngươi biết rõ ở trong thư viện một vài tông môn và thế gia tương lai sẽ trở thành mối tai hoạ ngầm lớn, nhưng ngươi lại không cách nào ra tay, vì sao? Bởi vì khi ngươi thành lập thư viện, bọn họ đã giúp đỡ ngươi, ngươi không nhẫn tâm qua cầu rút ván, bởi vậy, cho dù ngươi có biết những tông môn và thế gia này tương lai sẽ trở thành tai hoạ ngầm, nhưng ngươi cũng không cách nào ra tay được với bọn họ!”
Diệp Huyên trầm lặng.
Tần Quan cười nói: “Đây chính là sự nhân từ của ngươi!”
Diệp Huyên mỉm cười, không nói gì thêm.
Tần Quan liếc mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó tiếp tục nói: “Chúng ta phải cứu những sinh linh của vũ trụ này, nhưng cũng phải bàn phương pháp!”
Diệp Huyên có chút tò mò: “Nói như thế nào?”
Tần Quan trầm giọng nói: “Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù, nếu ngươi cứ như vậy trực tiếp dẫn bọn họ đi, bọn họ có thể sẽ không quá cảm kích ngươi, bởi vậy, cho dù muốn cứu những sinh linh của tinh cầu này, cũng phải chú ý phương pháp!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627604/chuong-12074.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.