Diệp Huyên gật đầu.
Hai người đi vào sâu trong nghĩa địa!
Dọc đường đi, hắn phát hiện, có bia mộ có tên, nhưng càng nhiều hơn chính là những bia mộ không tên!
Diệp Huyên hơi cau mày, đường Hư Chân này năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, một bên đột nhiên truyền đến tiếng bước chân!
Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một ông lão đi ra từ phía đó, ông lão mặc một chiếc trường bào màu xám, cầm trong tay một cây gậy, trên đầu tóc rất ít, chỉ có vài sợi tóc.
Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên, có chút u ám nói: “Từ hạ giới tới?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.
Diệp Huyên nhíu mày, mẹ nó, loại người này đáng đánh nhất!
Ông lão nhìn đánh giá Diệp Huyên và An Lan Tú một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng trên người An Lan Tú, ông ta nhìn An Lan Tú, nhếch miệng cười: “Trông thật xinh đẹp!”
An Lan Tú cau mày, trường thương đột nhiên rời tay mà đi.
Nhưng mà, kiếm của Diệp Huyên nhanh hơn so với nàng ta!
Xuy!
Một sợi kiếm quang đột nhiên giết tới trước mặt ông lão!
Ông lão nheo mắt, tay cầm cây gậy chỉ về phía trước một cái.
Ầm!
Một mảnh kiếm quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627165/chuong-11915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.