Hôm nào uống chút rượu, sau đó mượn men say gọi Thanh Nhi váy trắng đi ra làm thịt mấy tên khốn kiếp này!
Lúc này, An Lan Tú bỗng nhiên nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa, cười nói: “Không có gì!”
An Lan Tú khẽ gật đầu, nàng quay đầu ngước nhìn, đến nơi này đã mấy trăm năm rồi!
Mấy trăm năm, thật sự cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt!
Nếu như tính cả thời gian bên trong Tiểu Tháp, vậy chính là mấy ngàn năm!
Cũng không biết bây giờ vũ trụ Quan Huyên sao rồi!
Dường như Diệp Huyên biết An Lan Tú nghĩ điều gì, khẽ mỉm cười: “Vũ trụ Quan Huyên sẽ không có chuyện gì!”
Có Nội Các, trong thời gian ngắn chắc chắn thư viện Quan Huyên sẽ không xảy ra chuyện gì, còn Tín công chúa và Nguyệt Hoàng, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn còn sống, hai người kia sẽ không làm phản!
An Lan Tú khẽ gật đầu: “Đi thôi!”
Hai người tiếp tục đi về nơi xa!
Khoảng một canh giờ sau, hai người đi đến trước một dãy núi, nhìn dãy núi trước mặt, sắc mặt Diệp Huyên và An Lan Tú đều trở nên vô cùng nghiêm túc!
Cả dãy núi trải rộng bùa chú đỏ như máu!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nơi này cũng trấn áp Thần Linh, hơn nữa, có lẽ còn không phải Thần Linh bình thường!”
Ầm ầm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627157/chuong-11913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.