Cơ thể yêu kiều của An Lan Tú khẽ run lên, nhưng cũng không từ chối!
Một lát sau, Diệp Huyên buông An Lan Tú ra, mỉm cười: “Trước kia chỉ quan tâm đến tu luyện!”
An Lan Tú khẽ tựa vào lồng ngực Diệp Huyên, nàng ôm chặt lấy Diệp Huyên, không nói lời nào!
Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, cuối tầm mắt mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành, cả tòa thành ẩn trong sương đen, trông vô cùng quỷ dị!
Diệp Huyên cau mày lại!
Sao con đường Hư Chân này lại không thiết thực như vậy?
Đây không phải là chủ nhân bút Đại đạo làm à?
Một lát sau, hai người đi về phía tòa thành kia.
Càng đến gần tòa thành, hai người càng nghiêm túc, bởi vì bọn họ đều cảm nhận được nguy hiểm!
Ở nơi này, tất nhiên bọn họ không dám có chút chủ quan nào!
Lúc này, trên tòa thành bỗng xuất hiện một cô gái, cô gái mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm, tóc dài đến eo, dáng vẻ phi phàm, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ xấu xí, cả khuôn mặt nàng ta chằng chịt những vết rạn nhỏ bé, ngũ quan cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ không hài hòa!
Dáng người thiên sứ, khuôn mặt ma quỷ!
Diệp Huyên cau mày lại, đại thần gì đây?
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên và An Lan Tú, trên mặt chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627142/chuong-11903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.