Diệp Huyên nhìn biển máu bên dưới, ngoài con huyết long này, hắn không cảm nhận được hơi thở của bất cứ sinh linh nào nữa!
Diệp Huyên nhìn huyết long, cười nói: “Làm phiền rồi!”
Dứt lời, hắn nhìn về phía Tín công chúa: “Chúng ta đi thôi!”
Tín công chúa gật đầu.
Hai người muốn rời đi, mà lúc này, con huyết long kia đột nhiên hét to: “Cứ thế mà đi à?”
Diệp Huyên xoay người nhìn về phía huyết long: “Không thì sao?”
Huyết long nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Các ngươi làm phiền đến giấc ngủ của bản tôn!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta xin lỗi!”
Huyết long giận dữ nói: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì bản tôn còn cần tu luyện làm gì?”
Diệp Huyên nhìn huyết long: “Vậy ngươi muốn làm thế nào?”
Huyết long nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Để thứ trên người ngươi lại!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thứ trên người ta?”
Trong mắt huyết long lộ vẻ tham lam: “Bản tôn cảm nhận được trên người ngươi có bảo vật”.
Diệp Huyên nhìn huyết long: “Ngươi nhất định muốn nó à?”
Thân thể huyết long đột nhiên phóng to, sau đó, nó lập tức trở nên lớn hơn không chỉ gấp mấy lần!
Nó nhìn xuống hai người Diệp Huyên từ chân trời, long uy đáng sợ không ngừng vọt xuống, thời không xung quanh trở nên sôi trào.
Diệp Huyên nhìn huyết long, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626974/chuong-11835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.