Sau hơn một canh giờ, thương thế của hắn đã gần như hồi phục.
Sau khi khôi phục lại, hắn cũng không đi về phía trung tâm Thái Sơ Thần Thụ mà đi ra vùng ngoài.
Sau khi tới một nơi được xác nhận là an toàn, Diệp Huyên xoè tay ra bắt đầu thử gấp thời không ở đây.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn cứng đờ.
Hắn không thể gấp được thời không ở đây.
Đến thời không cũng chẳng thể bóp méo chứ nói gì là gấp.
Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn đã đánh giá quá thấp độ mạnh của thời không nơi đây.
Tiểu Bút lên tiếng: “Với thực lực hiện giờ của cậu mà muốn gấp thời không nơi đây gần như là không thể, nơi đây có thể nói là thời không mạnh nhất chỉ dưới thế giới Hư Chân”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Huynh có cách gì không?”
Tiểu Bút nói: “Có đấy”.
Diệp Huyên vội bảo: “Nói đi”.
Tiểu Bút trầm mặc một lát rồi mới nói: “Nâng cao thực lực của cậu trước đi đã, ta đưa cậu tới một nơi, đi về bên phải đi”.
Diệp Huyên quay người hoá thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở phương xa.
Trên đường đi, hắn hơi kích động: “Tiểu Bút, chúng ta đi đâu vậy?”
Tiểu Bút đáp: “Tới một nơi đặc biệt, người ngoài không hề biết, dù là Thái Sơ Thần tộc cũng không biết”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626877/chuong-11796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.