Mọi người đều thấy khá ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Diệp Huyên, ai nấy đều sửng sốt!
Cô bé váy trắng kia cũng có mặt, cô bé nhìn Diệp Huyên, hơi nhíu mày.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Huyên bước lên đồi Phong Bạo, lúc này, trong mây đen kia đột nhiên xuất hiện một tia chớp!
Mọi người liên tục lùi về sau!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía mây đen: “Nói chuyện chút đi!”
Nét mặt mọi người cứng đờ.
Mà Thiên Kiếp kia dường như không có ý định trò chuyện!
Lúc này, giữa chân mày Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một đạo ấn.
Một bóng dáng hư ảo xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Thiên Kiếp!
Sắc mặt mọi người xung quanh đều vô cùng nặng nề!
Biết bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bản thể của Thiên Kiếp xuất hiện!
Thiên Kiếp nhìn Diệp Huyên trước mặt: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”
Diệp Huyên đáp: “Bất cứ một ai bước lên đồi Phong Bạo đều phải chịu Thiên Kiếp của ngươi sao?”
Thiên Kiếp gật đầu: “Phải!”
Diệp Huyên chần chừ một lát rồi hỏi: “Có thể thay đổi quy tắc chút không?”
Thiên Kiếp nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi đã ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Thiên Kiếp đáp: “Không nhớ nổi nữa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626631/chuong-11703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.