Mà lúc này, cô gái váy đen ở một bên đột nhiên nói: “Nếu hắn không muốn, ta nguyện ý, có thể đưa ta qua không? Ta không có gánh nặng tâm lý!”
Diệp Huyên: “...”
....Nghe thấy lời cô gái váy đen, Diệp Huyên bỗng chốc có chút kinh ngạc, hắn nhìn cô gái váy đen: “Vị cô nương này, ngươi muốn đi đường tắt sao?”
Cô gái váy đen nhìn Diệp Huyên, sau đó bình tĩnh nói: “Ngươi biết ta đã nỗ lực ở đây bao nhiêu năm không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Cô gái váy đen im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ nói: “Tính toán ra, cũng đã hơn hai trăm năm rồi!”
Diệp Huyên không biết phải nói gì!
Cô gái váy đen nhìn Diệp Huyên: “Tuy có nâng cao, nhưng muốn vượt qua vùng hoang vu này, ta vẫn không thể nhìn thấy hy vọng nào! Tuyệt vọng thật sự là gì? Là sau khi ngươi đã nỗ lực, nhưng vẫn không thể thấy bất cứ tia hy vọng nào!”
Diệp Huyên im lặng.
Cô gái váy đen nói tiếp: “Có kẻ nói, đời người không có đường tắt nào đi được, thật ra, ta không nghĩ như vậy, nhiều lúc đời người xuất hiện rất nhiều lối tắt có thể đi, chỉ là rất nhiều người không có con đường tắt này”.
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Thanh Thanh: “Đại lão, ta biết, đối với ngươi mà nói, đưa ta đi một đoạn đường chỉ là việc dễ như trở bàn tay, nhưng đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626523/chuong-11652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.