Diệp Huyên đen mặt!
Muội tử này sao lại giống như thổ phỉ vậy!
Tín công chúa bỗng cười nói: “Đùa thôi! Thái Sơ Thư tuy cũng được, nhưng so với tháp nhỏ này, thực sự không đáng nhắc đến.”
Diệp Huyên cười nói:” Vậy có thể cho ta mượn xem không?”
Tín công chúa khẽ cười: “Ngươi có thể cho ta cái gì?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Nói thực, ta muốn mượn không thôi!”
Cổ Chiêm Sư và Việt quận chúa quay đầu nhìn Diệp Huyên, hai người đều sững sờ.
Da mặt phải dày thế nào mới có thể nói lời vô sỉ như vậy?
Tín công chúa nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi nghĩ hay lắm!”
Diệp Huyên khẽ cười, sau đó cười nói: “Không biết Tín công chúa có nghe nói đến Vũ Trụ Thư chưa?”
Vũ Trụ Thư!
Tín công chúa gật đầu: “Nghe rồi! Cũng giống như Thái Sơ Thư, đều do chủ nhân bút Đại Đạo viết! Nói như vậy, Diệp công tử có Vũ Trụ Thư?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Tín công chúa cười nói: “Ta có thể xem không?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Trao đổi!”
Tín công chúa ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể!”
Diệp Huyên xòe tay, Vũ Trụ Thư chậm rãi bay đến trước mặt Tín công chúa, Tín công chúa mở ra, một lúc sau, nàng ta khẽ nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo là một người rất lợi hại!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626413/chuong-11610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.