Dùng bút Đại Đạo để viết, vậy bút Đại Đạo không thể không biết nội dung!
Lúc này, bút Đại Đạo bỗng nói: “Ta không biết nội dung!”
Diệp Huyên đen mặt: “Tại sao?”
Bút Đại Đạo thấp giọng thở dài: “Kiến thức Thái Sơ Thư rất uyên bác, chủ nhân dùng cách thức đặc biệt để biên soạn, tuy ta là bút, nhưng ta chỉ có quyền viết, không có quyền hiểu…”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi không có quyền hiểu?”
Bút Đại Đạo nói: “Đúng vậy! Giống như người sinh con, tuy người gieo hạt, nhưng đứa con là do người sinh hay sao?”
Chết tiệt?
Diệp Huyên lập tức chửi thề!
So sánh như vậy lạc đề quá rồi!
Bút Đại Đạo lại nói: “Hơn nữa, lúc đó ta cũng không hứng thú với mấy thứ này! Người nói xem, một cây bút như ta, hứng thú với công pháp làm gì chứ?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ngươi còn biết gì? Những thứ hữu ích với ta!”
Bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Tạm thời nghĩ không ra!”
Diệp Huyên lắc đầu, cạn lời.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu chủ, bán cây bút hư này đi! Không phải ta tự kiêu, mà có Tiểu Tháp ta ở đây rồi, hoàn toàn có thể giúp thành công thống trị! Những thứ khác cũng chỉ là dư thừa!”
Diệp Huyên đen mặt!
Tiểu Tháp lại bắt đầu chém gió rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626396/chuong-11602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.