Hữu Tướng nhìn Diệp Huyên: “Ở Đế Quốc Cổ, quý tộc có quyền xử tử dân thường, mà ngươi ở Đế Quốc Cổ, thân phận là dân thường!”
Diệp Huyên lập tức đen mặt.
Hữu Tướng bỗng chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Hình như ngươi không có một chút giác ngộ làm con tin nào cả! Ngươi có biết, nếu người bạn kia của ngươi không xuất hiện, ngươi sẽ bị xử tử rồi không! Ngươi không lo lắng chút nào sao? Hay nói cách khác, ngươi rất tin tưởng người bạn kia?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hắn sẽ không đến!”
Hữu Tướng cười nói: “Nhưng ngươi lại không lo sợ chút nào! Rõ ràng, ngươi có chiêu bài khác!”
Diệp Huyên cười nói: “Người từng thấy chiêu bài của ta, căn bản đều đã chết rồi!”
Hữu Tướng nhếch miệng: “Kiểu tự tin này của ngươi, đúng là rất thú vị!”
Diệp Huyên lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Hữu Tướng cô nương, ta cho ngươi một đề nghị, ngươi dùng ta để uy hiếp người bạn kia của ta, hành vi này, thật sự rất không sáng suốt! Hắn là người Thiên Mệnh đời trước, ta là người Thiên Mệnh đời này… Ngươi đồng thời trở thành kẻ thù của hai người Thiên Mệnh… Ngươi nghĩ thế nào?”
Hữu Tướng bỗng nói: “Ngươi biết Đạo Môn không? Đạo Môn là do chủ nhân bút Đại Đạo thành lập, mà Đạo Môn thậm chí còn được xưng là môn đồ Đại Đạo, nhưng kết quả thế nào? Kết quả là bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626391/chuong-11600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.