Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi tìm ông ta đi!”
Cô gái áo trắng lắc đầu: “Hình như ông ta mất tích rồi!”
Diệp Huyên im lặng.
Đệt!
Vô Biên Chủ này làm việc không theo lẽ thường!
Cô gái áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, có thể gọi bạn ngươi ra không?”
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta cũng không thân quen gì với ông ta! Thật đấy!”
Cô gái áo trắng im lặng một lát rồi nói: “Diệp công tử, ngươi chắc chắn không giúp việc này sao?”
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta thề, ta thật sự không thân quen gì với ông ta!”
Cô gái áo trắng khẽ lắc đầu: “Vậy chỉ có thể để Diệp công tử phải chịu uất ức rồi!”
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn ông lão bên cạnh: “Truyền lệnh ra ngoài, nếu trong vòng ba ngày ông ta không xuất hiện, chúng ta sẽ xử tử vị Diệp công tử này!”
Diệp Huyên im lặng.
Dùng ta uy hiếp Vô Biên Chủ?
Mẹ nó có thể uy hiếp được ông ta sao?
Diệp Huyên chợt thấy đắng lòng.
Cô gái áo trắng lại nói: “Diệp công tử, ngươi phải chịu uất ức mấy ngày rồi!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ngươi muốn dùng ta uy hiếp ông ta, vô dụng thôi! Thật đấy!”
Cô gái áo trắng cười nói: “Lỡ như có tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626378/chuong-11595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.