Nàng ta còn nhớ năm xưa Diệp Thanh Thanh nói với mình trong số mấy muội muội của Diệp Huyên thì Diệp Thanh Thanh nàng ấy là mạnh nhất, khi gặp các muội muội khác thì không cần phải nể mặt họ…
Chết tiệt!
Nếu không nể mặt thì e là đến xương cốt cũng chẳng còn ấy chứ.
Suýt nữa thì bị lừa!
Cô gái váy trắng lên tiếng: “Ta đi đây”.
Nghe vậy, Diệp Huyên sửng sốt: “Sao nhanh vậy?”
Cô gái váy trắng trả lời: “Bận”.
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó thì cô gái váy trắng đã giơ tay xoa nhẹ gò má hắn: “Tới thế giới Hư Chân sớm nhé”.
Nói xong nàng quay người biến mất ở cuối tinh không.
Đi rồi!
Diệp Huyên im lặng.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, sao lần này cô nhóc này đi nhanh thế?
Hắn lờ mờ cẩm thấy mấy cô nhóc này đang giấu mình điều gì đó.
Lúc này Tiểu Tịnh bỗng trầm giọng cất lời: “Ca… nàng ấy…”
Diệp Huyên cười: “Nàng ấy cũng là muội muội của ta”.
Tiểu Tĩnh hơi cúi đầu, yên lặng.
Lúc này nàng ta mới phát hiện ra một điều, cho dù đến đẳng cấp như nàng ta thì ở trước mặt một số người cũng vẫn chỉ như con kiến.
Ở trước Diệp Thanh Thanh và Thanh Nhi váy trắng, nàng ta cũng chưa bao giờ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626200/chuong-11526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.