Cô gái áo bào đen lạnh nhạt nói: “Làm ta bị thương đã là kiêu ngạo cả đời của ngươi rồi”.
Diệp Huyên câm nín.
Bà mẹ!
Cô ả này to mồm thế nhỉ!
Cô gái áo bào đen: “Chúng ta nói chuyện được rồi”.
Diệp Huyên: “Nói gì?"
Cô gái áo bào đen nhìn xuống bên dưới: “Ta đã cho người điều tra, biết quy mô thư viện Quan Huyên của ngươi cũng không phải nhỏ, nên các ngươi hãy quy thuận Chân Yêu tộc chúng ta đi!"
Quy thuận Chân Yêu tộc?
Diệp Huyên ngớ ra: “Cô muốn thư viện Quan Huyên quy thuận Chân Yêu tộc?"
Cô gái áo bào đen: “Phải, chỉ có thế thì các ngươi mới còn mạng mà sống”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Vậy là không định thương lượng gì hết đúng không?"
Cô gái áo bào đen nhìn hắn: “Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ. Khi ấy ta sẽ đến nơi này một lần nữa, nếu ngươi không đưa ra câu trả lời khiến ta hài lòng thì sẽ phải hối hận. Ta cam đoan đấy”.
Rồi nàng ta không nói gì nữa mà xoay người biến mất giữa tinh không.
Muốn hắn đầu hàng ư?
Diệp Huyên lắc đầu, đương lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhìn sang một bên, thấy một cô gái đứng ở đó.
Là Tiểu Tịnh!
Đầu lĩnh thổ phỉ!
Bắt được ánh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2626066/chuong-11481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.