Đương nhiên là để ngăn không cho người khác đọc trộm.
Lúc này Thanh Nhi cũng gấp giấy trong tay thành hình con hạc, nàng xoè tay con hạc chầm chậm bay lên, cuối cùng vững vừng đáp xuống bên cạnh hạc giấy của Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười hỏi: “Thanh Nhi, muội ước gì thế?”
Thanh Nhi đáp: “Bí mật!”
Bí mật!
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Thanh Nhi đột nhiên hỏi: “Huynh thì sao?”
Diệp Huyên cũng nghiêm túc nói: “Bí mật”.
Thanh Nhi cười dịu dàng, không nói gì nữa.
Lúc này Niệm Nhai đi tới, chỉ vào một ông lão đang ngồi phía xa: “Có muốn xem bói không?”
Xem bói!
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão, ông ta mặc áo gai, mái tóc bạc trắng, phía trước có đặt một mảnh vải, trên đó viết: Đại đạo ngũ thập, thiên hành tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.
Lúc này đã có rất nhiều người vây quanh ông lão để ông ta xem bói giúp cho.
Thanh Nhi nhìn ông lão, không nói gì.
Niệm Nhai mỉm cười: “Diệp công tử có muốn thử không?”
Diệp Huyên cười: “Để ông ta xem cho ta đi. Nói thật ta cũng rất muốn biết số phận của ta sau này thế nào”.
Nói xong hắn đưa Thanh Nhi và Niệm Nhai tới chỗ ông lão, lúc này ông ta đang xem cho một cô gái.
Ông lão nhìn lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625956/chuong-11449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.