Những người kia đều cúi đầu, làm bộ không nghe thấy!
Chết tiệt!
Mấy người này đều đang thầm chửi.
Sao ngươi không tự đi mà ra tay?
Rõ ràng là muốn bọn này đi chết thay, kéo theo thù hận mà!
Tuy chúng ta đều là người của ông, nhưng ông không thể bắt chúng ta tự tìm cái chết một cách lãng xẹt như vậy chứ!
Thấy mấy người không nhúc nhích, Đại trưởng lão nổi đoá: “Lên đi! Có lão phu bảo vệ, các ngươi còn sợ cái gì?”
Mấy người vẫn không nhúc nhích.
Một người trong số đó bỗng lên tiếng: “Vì sao ông không tự lên?”
Đại trưởng lão tức điên: “Ngươi nói gì? Hả? Ngươi nói gì?”
Người nọ cũng không sợ nữa mà vạch mặt ông ta: “Con mẹ nó! Ông cũng không đánh lại Điện hạ, lại còn bảo là ông bảo vệ, bảo vệ cái con khỉ! Ông giỏi thì ông tự ra tay đi!”
Đại trưởng lão tức không chịu nổi: “Được, được, được lắm… Lão phu tự ra tay!”
Nói xong ông ta lao về phía Diệp Huyên ở đằng xa.
Lúc này cô gái váy trắng nhìn Niệm Nhai, nghiêm túc nói: “Không ngại nếu ta giết cả nhà cô chứ?”
Niệm Nhai: “…”
Giết cả nhà!
Nghe vậy, Niệm Nhai lắc đầu cười: “Ngại!”
Tuy rằng Thần Hồn Điện có người không theo nàng ta, nhưng phần lớn đều là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625938/chuong-11441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.