Diệp Huyên: “Vì sao lại làm ra nó?"
Kỳ Điện hạ cười: “Nếu không thì người Tả giới sẽ trấn áp hết sinh linh bên vũ trụ này”.
Diệp Huyên nghe vậy thì hiểu ra.
Văn minh võ đạo bên Tả giới cao hơn nơi này rất nhiều!
Hắn hỏi: “Người Đạo Môn có thể ra vào tùy thích sao?"
Kỳ Điện hạ gật đầu: “Có thể, nhưng không phải tùy thích. Món bảo vật năm xưa của Thiên Uyên Tông đúng là tự hại mình mà, ôi...
Diệp Huyên gật gù, lại nói: “Ta thắc mắc một chuyện, cô trông có vẻ như không gắn bó với Đạo Môn cho lắm?"
Kỳ Điện hạ cười: “Sao lại nói thế?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Vì cô khuyên ta tiêu diệt nó”.
Kỳ Điện hạ cong môi: “Ta chỉ trung thành với chủ nhân bút Đại đạo”.
Diệp Huyên phì cười, nói: “Vào thôi”.
Kỳ Điện hạ gật đầu rồi bước đến trước vách ngăn, xòe bàn tay ra. Một cái ấn bí ẩn xuất hiện trong tay nàng ta, tản ra một luồng sức mạnh bí ẩn, dần dần tách vách ngăn vũ trụ kia sang hai bên.
Nàng ta vui vẻ nói: “Vào thôi”.
Hai người bước vào Tả giới.
Trên đường đi, Kỳ Điện hạ nói: “Diệp công tử, Đạo Môn có năm cường giả tuyệt thế. Một trong số đó là Đạo chủ, chắc chắn là đứng đầu Đạo Môn. Người thứ hai là Tả Hữu hộ pháp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625897/chuong-11420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.