Diệp Huyên nhìn về phía Kỳ Điện hạ: “Nếu cô không đi, vậy cũng không thể trách ta rồi!”
Nói xong, hắn đang định mở miệng gọi ra hai chữ kia, Kỳ Điện hạ chợt nói: “Đợi đã!”
Diệp Huyên nhíu mày, Kỳ Điện hạ nói: “Diệp công tử, lần này ta nể mặt ngươi”.
Nói xong, nàng quay người rời đi!
Nghe thấy lời của Kỳ Điện hạ, sắc mặt Diệp Huyên bỗng sầm lại!
Mẹ nó!
Lại bị gài rồi!
Cái gì gọi là nể mặt chứ?
Rõ ràng là mình nể mặt nàng ta mà? Bây giờ nàng ta nói kiểu này, lại thành mình nợ nàng ta một ân tình!
Hắn ngu người luôn!
Mà sắc mặt đám người Cổ Dị ở bên cạnh cũng trở nên vô cùng khó coi!
Bọn họ không ngờ, Kỳ Điện hạ này lại chạy!
Cứ chạy đi như vậy?
Thù sâu hận lớn cũng không cần báo?
Sợ như vậy sao? Sắc mặt Cổ Dị vô cùng u ám: “Đã tu đến Chí Thần Cảnh rồi mà còn sợ này sợ kia, đúng là vô nghĩa!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Không phải ngươi muốn diệt Thượng Cổ Dị tộc ta sao? Đến đây! Mấy ngàn Chân Tiên của Thượng Cổ Dị tộc ta ở đây, ta cũng muốn xem ngươi dùng miệng diệt bọn ta như thế nào!”
Diệp Huyên gật đầu: “Như ngươi mong muốn!”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625664/chuong-11327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.