Diệp Huyên gật đầu: "Được".
Kỳ Điện hạ nói: "Vậy chúng ta đi! Trận pháp nơi đây đã bị phá, Thần Qua tộc hẳn là sẽ biết sớm thôi, không tiện ở lại đây lâu đâu".
Nói rồi, nàng liền xoay người bước về phía trước, vừa bước đi, nàng và Lâm Phong đã biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Huyên cũng ngự kiếm bay lên, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến được một phế tích, mảnh phế tích này phải trải dài hơn triệu dặm, nhìn không thấy đâu là đầu đâu là đuôi.
Dương Minh đã từng huy hoàng, nay chỉ còn là một mảnh phế tích.
Diệp Huyên thầm cảm khái trong lòng.
Không biết thư viện Quan Huyên sau này có nhận lại kết cục giống như thế không.
Lâm Phong ở bên nét mặt đã đượm buồn, Đế quốc Minh đã từng huy hoàng biết bao nhiêu?
Nơi quân đoàn Thần Chiến đi qua, gió thổi cỏ rạp!
Mà bây giờ, tất cả quá khứ đó đã trở thành hư vô, chỉ còn lại đất cát hoang tàn.
Ngược lại là Kỳ Điện hạ rất bình tĩnh, nàng bước chậm vào sâu trong phế tích.
Trên đường đi, nàng cười nói: "Thực tế đã chứng minh, thế lực có huy hoàng đến mấy cũng sẽ có ngày sụp đổ thôi! Như khói hoa vậy, chỉ rực rỡ nhất thời, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở thành một đống trò tàn".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625525/chuong-11270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.