Như lũ không não!
Đúng lúc này, Tiểu Tháp lên tiếng: “Bây giờ Tiểu chủ đã cứng hơn rồi”.
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Ngươi đừng nói những lời tục tĩu thế này nữa”.
Tiểu Tháp: “???”
Diệp Huyên không nói nhảm cùng Tiểu Tháp, hắn nhìn xung quanh, lúc này một bóng dáng xinh đẹp bay tới, chính là Nạp Lam đã bỏ đi lúc trước.
Nạp Lam nhìn Diệp Huyên: “Nhát kiếm vừa nãy là do ngươi chém ra?”
Diệp Huyên gật đầu.
Nạp Lam im lặng một lúc rồi bảo: “Thì ra ngươi lợi hại đến vậy”.
Diệp Huyên: “…”
Nạp Lam nhìn Diệp Huyên bảo: “Ta tên là Nạp Lam Kỳ, chúng ta làm quen đi”.
Diệp Huyên do dự rồi hỏi: “Nếu ta không lợi hại thì có phải cô sẽ không muốn làm quen với ta à?”
Nạp Lam Kỳ gật đầu: “Đương nhiên”.
Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Vậy cô có lợi hại không?”
Nạp Lam Kỳ nhíu mày.
Diệp Huyên cười nói: “Xin lỗi nhé, ta cũng chỉ làm quen với người lợi hại thôi, cô không lợi hại, vậy nên…”
Nói xong hắn nhún vai, quay người rời đi.
Gì chứ?
Lão tử sẽ nghe theo cô ư?
Thấy Diệp Huyên rời đi, Nạp Lam Kỳ sững sờ tại chỗ.
…
Xa xa, sau khi Diệp Huyên rời đi thì đến thẳng chỗ sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625469/chuong-11252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.