Diệp Huyên mở tay ra, một chiếc lá đột nhiên bay vào lòng bàn tay hắn, sau đó, hắn kẹp lấy lá cây bằng hai ngón tay, tuỳ tiện ném một phát.
Vụt!
Cô gái còn chưa kịp phản ứng, lá cây đã đâm vào sâu trong mi tâm nàng ta nửa tấc, máu tươi lập tức chảy ra, nhuốm đỏ gò má nàng ta!
Cô gái sửng sốt!
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Có phải cô thấy ta hiền lắm không? Đúng là khi đối mặt với người đẹp, ta thật sự khá hiền lành, ví dụ như Thượng Quan cô nương bên cạnh, ta cảm thấy trò chuyện với người đẹp rất vui, dù sao cũng có câu cảnh đẹp ý vui mà! Nhưng cô…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu thở dài: “Đừng trách ta nói thẳng, cô không đẹp cho lắm! Ta chỉ mềm lòng với những cô gái xinh đẹp thôi!”
Cô gái: “…”
Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên, nàng ta hơi nhếch môi.
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, ánh mắt của cô gái mặc đồ rách kia lập tức trở nên lạnh như băng.
Tức giận!
Lời Diệp Huyên nói thật sự rất tổn thương!
Nhưng nàng ta lại không dám ra tay!
Vì nàng ta biết trước mặt người đàn ông này, nàng ta cũng chỉ như một con kiến mà thôi!
Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng ta trở nên bi thương
Nàng ta là Tông Sư thập phẩm, dù không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625431/chuong-11235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.