Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Đây là phương pháp gấp mà ta sáng tạo riêng cho huynh. Huynh cứ làm quen từ từ, ví dụ như bắt đầu từ một thời không nhỏ, cuối cùng đến cả vũ trụ”.
Phương pháp gấp!
Diệp Huyên trầm giọng: “Thanh Nhi, ta có thể tập trung vào Kiếm đạo thôi không?”
Thanh Nhi trả lời: “Không ảnh hưởng tới Kiếm đạo của huynh! Vạn pháp vạn đạo trên thế gian đều có thể dung hợp với kiếm, dùng sở trường của nó bù vào sở đoản của mình, huynh hiểu chưa?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu!”
Thanh Nhi nhìn lướt qua bốn phía: “Cấp bậc văn minh của vũ trụ này quá thấp, huynh có muốn đến nơi khác để phát triển không?”
Diệp Huyên nháy mắt: “Muội đang chê ta phát triển quá chậm đúng không?”
Thanh Nhi lắc đầu: “Không có, ta chỉ muốn đưa huynh đi gặp thế... Ý ta là vũ trụ rất rộng, ta muốn đưa huynh đi dạo!”
Diệp Huyên cười: “Bỏ đi, ta sẽ tu luyện từ từ”.
Thanh Nhi khẽ gật đầu: “Cũng được, ta đi đây!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ừm”.
Thanh Nhi không kề cà nữa, lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Diệp Huyên nhìn về phía cuối chân trời, lẩm bẩm: “Mình có cảm giác Thanh Nhi biết rất nhiều thứ”.
Tiểu Tháp hỏi: “Có phải người đang cảm thấy mình như một kẻ vô dụng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625261/chuong-11174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.