Đối phương xuất hiện ngay lập tức.
Diệp Huyên hỏi: “Vô Biên đang ở đâu?"
Ám Quân nhìn lên: “Y...”
Diệp Huyên nhíu mày: “Gì mà lúng túng như gà mắc tóc thế?"
Ám Quân: “Vô Biên Chủ đang thưởng thức rượu hoa... Một ngày gọi đến mấy cô gái vào... Trông như bắt đầu suy đồi rồi!"
Diệp Huyên thộn mặt ra.
Sa đoạ!
Diệp Huyên cũng không ngờ Vô Biên lại đi thanh lâu!
Ở trong lòng hắn, Vô Biên là một người chính trực!
Lúc này, Thái Sơ Tịnh ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng đi thanh lâu à?”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức nghiêm mặt nói: “Sao có thể? Chuyện hổ thẹn như thế, ta còn coi thường!”
Thái Sơ Tịnh chớp mắt: “Thật sao?”
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên, ta là người có học, trong lòng ta có sự cương trực! Không bị tiền bạc cám dỗ, sắc đẹp không thể khuất phục!”
Thái Sơ Tịnh lắc đầu cười khẽ: “Nhưng ta từng nghe muội muội nói, người phong lưu nhất trên đời chính là người có học, người bạc tình nhất trên đời cũng là người có học, người lươn lẹo nhất trên đời vẫn là người có học!”
Thái Sơ Trăn!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta là một kiếm tu!”
Thái Sơ Tịnh đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng giúp Diệp Huyên chỉnh lại cổ áo hơi nhăn, nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625178/chuong-11134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.