Sau đó, hai người đi xuyên vào thời không chưa biết.
Diệp Huyên quay đầu liếc nhìn Hàn Phi, chỉ cười không nói.
Hàn Phi cười nói: “Diệp công tử, ta không có ý đồ gì khác, nói thẳng ra, ta không có dũng khí tính kế ngươi gì cả! Lần này đưa ngươi đến Tuyệt Địa, nói không có tâm tử thì là giả, nhưng, suy nghĩ ta rất đơn giản, chính là đơn thuần xem xem có thể kiếm được lợi ích gì ở Tuyệt Địa này với Diệp công tử không, chỉ vậy mà thôi, vì vậy, Diệp công tử không cần đề phòng với ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Hàn Đình chủ thẳng thắn như vậy, ta cũng có chút bất ngờ!”
Hàn Phi khẽ cười: “Hết cách rồi, đối mặt với Diệp công tử, ta không thể không thẳng thắn, dù sao, Diệp công tử thông tuệ vô song, ta tính kế trước mặt ngươi, vậy thật sự là tự rước lấy nhục mà thôi!”
Diệp Huyên cười nói: “Hàn Đình chủ đúng là biết nói chuyện! Nếu người Đạo Môn các người đều biết nói chuyện như ngươi thì ta và Đạo Môn cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện không vui như vậy!”
Hàn Phi lắc đầu khẽ cười: “Chuyện quá khứ cả rồi! Diệp công tử yên tâm, sau này Đạo Đình ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì không vui với Diệp công tử nữa!”
Diệp Huyên khẽ cười, không nói gì thêm.
Không lâu sau, hai người đến trước một ngọn núi, Diệp Huyên nhìn ngọn núi, núi non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625103/chuong-11102.html