Mạc Thiên gật đầu: “Được”.
Ông ta nói xong thì bỏ đi.
Ông ta không dám thẳng thừng từ chối, vì nếu từ chối thẳng thì ông ta sợ vua dựa dẫm sẽ cướp, nếu hắn cướp thì ai có thể cản được?
Nên nói là ai dám cản?
Lúc này Tiểu Bút bỗng nói: “Đi về bên phải”.
Diệp Huyên nghe vậy thì liền quay người đi về phía bên phải.
Trên đường đi, Diệp Huyên thấy hơi tò mò: “Tiểu Bút, quyển sách cổ mà ngươi nói rốt cuộc là gì?”
Tiểu Bút nói: “Là sách chủ nhân đã để lại năm đó”.
Diệp Huyên nói: “Bây giờ vẫn còn sao?”
Tiểu Bút mỉm cười, nói: “Nhất định còn, chỗ đó là nơi chủ nhân thường bế quan sống, không có ai dám tùy tiện vào đó”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ngoài sách cổ ra thì còn có thứ gì hay ho khác không?”
Tiểu Bút nói: “Ta không biết, có điều có thể tìm thử”.
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó tăng tốc, chưa bao lâu thì đã đến trước một rừng trúc. Sau khi đi xuyên qua khu rừng, hắn nhìn thấy một ngôi nhà trúc, lúc này, bỗng có một ông già chặn trước mặt Diệp Huyên.
Ông già nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, chỗ này là cấm địa của Đạo Đình ta, không ai được vào”.
Diệp Huyên liếc nhìn ông lão, đang định nói thì bút Đại Đạo bỗng xuất hiện.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625088/chuong-11097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.