Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Ta làm vậy có giống như tát cho bạt tai rồi cho một viên kẹo không?”
Lý Bán Tri lắc đầu, cười và nói: “Có”.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Bán Tri cô nương, cô là người thông minh, nhưng rất nhiều người thông minh đều dễ phạm phải một sai lầm, đó là tự cho mình thông minh”.
Lý Bán Tri gật đầu: “Ta đã nhận được bài học nhớ đời rồi”.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Còn chuyện gì nữa không?”
Lý Bán Tri gật đầu: “Ta đang thu nhận một số thế lực nhưng lại gặp phải chút rắc rối, đó là có một vài thế lực chống đối…”
Diệp Huyên bình thản đáp: “Giết thôi”.
Lý Bán Tri nhìn Diệp Huyên, gật đầu, đáp: “Được”.
Nàng ta nói xong thì thở phào.
Nàng ta sợ nhất là Diệp Huyên nhân từ, nhân từ không xấu nhưng nhân từ quá sẽ là chuyện rất xấu, cũng may hắn tùy người mà nhân từ.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Thái Sơ tộc có động tĩnh gì không?”
Lý Bán Tri lắc đầu: “Không có động tĩnh gì cả”.
Diệp Huyên nhìn Lý Bán Tri: “Không có động tĩnh gì sao?”
Lý Bán Tri gật đầu: “Ta cũng nghĩ họ sẽ làm gì đó, nhưng lại không có, xem ra Trân Tử cô nương này thông minh hơn ta tưởng”.
Nếu Thái Sơ Trăn giở trò thì nàng ta sẽ lập tức đề nghị ra tay với Thái Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2625016/chuong-11075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.