Ra vẻ, cũng phải có chừng mực, nếu không sẽ gây ra tác dụng ngược!
Tiểu Tháp do dự chốc lát, cũng không dám nói tiếp!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: “Nếu các hạ đã đến vậy thì xuất hiện đi!”
Vừa dứt lời, thời không trên bầu trời đột nhiên nứt ra, sau đó, một ông lão áo đen chầm chậm bước ra.
Thiên Tri Cảnh!
Ông lão áo đen này tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén.
Diệp Huyên cười nói: “Từ Thượng Tộc tới sao?”
Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Diệp công tử, Thượng Tộc ta và ngươi không thù không oán, ngươi lại liên tiếp giết đến mấy người Thượng Tộc ta, ngươi đây là có ý gì?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Thế nào, các người muốn nói đạo lý với ta sao?”
Ánh mắt ông lão áo đen lạnh lẽo: “Xin Diệp công tử hãy trả lời câu hỏi của ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Lão già, hình như người của các ngươi đến giết ta trước chứ nhỉ? Thế nào, ông muốn chọn cách mất trí sao?”
Ông lão áo đen lạnh nhạt nói: “Diệp công tử, theo ta được biết, là ngươi giết Thượng Ngôn của Thượng Tộc ta trước, đúng chứ?”
Diệp Huyên hỏi ngược: “Vậy ngươi có biết, là nàng ta ba lần hai bận uy hiếp ta không?”
Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Mặc kệ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624905/chuong-11040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.