Diệp Huyên nghe thấy câu đó của Tiểu Tháp thì cạn lời!
Mình thích làm màu lắm hả?
Lúc này, người đàn ông trung niên đằng xa bỗng hỏi: "Ngươi có biết mình giết người của Thượng tộc ta thì sẽ có hậu quả gì không?"
Diệp Huyên hoàn hồn, nhìn về phía ông ta đáp: "Người chết, tộc diệt!"
Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó nói: "Ngươi cũng tự mình hiểu lấy đấy chứ!"
Diệp Huyên cười hỏi: "Lẽ nào, ông không muốn biết tại sao ta lại dám giết nàng ta ư?"
Người đàn ông trung niên khẽ cười hỏi lại: "Sao, ngươi định nói cho ta biết mình có người chống lưng hả?"
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Chàng trai trẻ, ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực của Thượng tộc chúng ta hết".
Diệp Huyên câm nín.
Ngu ngốc?
Thực ra, ban đầu hắn cảm thấy ông ta bị ngu, nhưng nghĩ lại cũng không phải thế!
Diệp Huyên cảm thấy đối phương ngu là vì hắn nghĩ Thanh Nhi là vô địch. Nhưng mà, đối phương cũng không biết Thanh Nhi. Cái này cũng giống như một thiên tài trong thôn mãi mãi đứng nhất ở đó, song không ra khỏi thôn nên sẽ cho rằng thiên tài bên ngoài cũng chẳng thể so được với mình!
Tại sao ư?
Bởi vì ở trên địa cao lâu rồi sẽ tự ràng buộc mình, từ tự tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624840/chuong-11017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.