Diệp Huyên nhíu mày: “Không ngờ nhỉ, chẳng lẽ ngươi luôn cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Cô gái hoảng sợ: “Chẳng lẽ ngươi không biết Thượng Thiên giới sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết! Chẳng phải ta đã nói rồi sao?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên không nói gì, cô ta ngẩn ra.
Tên trước mắt lại không biết Thượng Thiên giới?
Đây là con dế nhũi chui ra từ đâu?
Diệp Huyên nhìn hai người một cái, lắc đầu rồi rời đi.
Linh hồn cô gái ngày một mờ dần.
Lúc này cô gái quay sang nhìn nhà sư, nhà sư thì chắp tay, im lặng.
Nàng ta nhìn nhà sư, cười thảm: “Ban đầu là ta sai, ta không nên ăn chén còn ngó trông nồi, phát sinh quan hệ với người đàn ông khác! Nhưng chẳng lẽ chàng thật sự không sai sao? Nếu không phải chàng bế quan tu luyện lâu như vậy, sao ta có thể đi tìm người đàn ông khác? Nếu không phải chàng chẳng màng tới ta, sao ta lại diệt cả nhà chàng?”
Nhà sư vẫn chắp tay im lặng.
Phía xa, Diệp Huyên lại không nhịn được mà quay đầu liếc cô gái kia, giờ phút này, hắn cảm thấy nàng ta quá đáng sợ.
Diệp Huyên lắc đầu rồi đi mất.
Hắn thật sự không muốn quan tâm yêu hận tình thù gì của hai người này.
Thấy Diệp Huyên bỏ đi, nhà sư ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624834/chuong-11014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.