“Tiền bối, nói tiếp chuyện của các người đi!”
Liễu Không nhìn thoáng qua cô gái kia lần nữa: “Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng sau này...”
Nói rồi ông ta lại lắc đầu: “Dù sao thì sau khi Tông Hoa khám phá hồng trần, hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc sống thì quyết định xuất gia. Nhưng chúng ta không ngờ được là hắn lại chưa cắt đứt duyên trần, vì vậy cô nương kia dẫn người tới đây, giữa hai bên xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng Cổ Phổ Tự đánh không lại, sau đó thì thế này!”
Nhà sư ở kế bên quỳ rạp xuống, tay chắp trước ngực, miệng không ngừng niệm kinh như đang sám hối.
Liễu Không thở dài thườn thượt.
Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái cụt tay, đối phương cũng nhìn hắn: “Ngươi cho rằng mình đánh nhau giỏi lắm à?”
Miệng Diệp Huyên cứng đờ: “Sao nào?”
Cô gái cụt tay nhìn chằm chằm hắn: “Hôm nay, ngươi dám tiếp nhận nhân quả này, ngày sau, kết cục của ngươi sẽ giống Cổ Phổ Tự, toàn tộc bị diệt sạch!”
Diệp Huyên suy tư: “Toàn tộc á?”
Cô gái cụt tay nhìn Diệp Huyên: “Phải!”
Hắn cười: “Cô nương, nghe ta khuyên một câu đi, đừng kêu gia tộc cô tới tìm ta gây sự, ta giống cô thôi, là đời thứ hai, mà cùng vai cùng vế thì gây khó nhau làm gì?”
Cô gái cười lạnh, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624812/chuong-11012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.