Diệp Huyên gật đầu: “Hơn chục nghìn học sinh này đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, vậy những học viên bình thường kia…”
Nói đến đây, hắn khẽ dừng lại rồi nói tiếp: “Đương nhiên, ta có thể hiểu được, có điều mong muốn ban đầu của chúng ta là giúp cho tất cả người bình thường đều có cơ hội có thể được học tập, tu luyện…”
Tần Quan gật đầu: “Không sai! Nhưng, ngươi quên mất một chuyện!”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi thấp giọng thở dài.
Hắn đã hiểu rồi!
Tần Quan khẽ nói: “Đó là công bằng! Trên đời này không có công bằng tuyệt đối! Lúc phân viện, chúng ta đã chiêu mộ học viên, ngoài tâm tính và nhân phẩm ra, chúng ta không có bất kỳ giới hạn và yêu cầu gì khác, cũng không yêu cầu nộp học phí, bất kỳ ai cũng có thể gia nhập thư viện Quan Huyên! Nhưng, sau khi gia nhập thư viện Quan Huyên, khoảng cách giữa người bình thường và thiên tài sẽ càng lúc càng lớn, ngươi biết tại sao không? Vì nhiều khi là do thiên phú, dù sao thiên phú vẫn là thứ rất quan trọng; Có người học một thứ, mất một tháng cũng không học được, nhưng lại có người vừa xem một chút đã hiểu rõ rồi, chênh lệch này đôi khi không chỉ dựa vào nỗ lực là có thể bù đắp được! Nếu những người có thiên phú kia còn cố gắng hơn anh nữa thì…”
Nói rồi, nàng ta khẽ lắc đầu: “Hơn nữa, có vài yêu nghiệt mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624778/chuong-10998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.