Tiểu Tháp nói: “Ngươi vẫn chưa rõ à? Ước muốn của Tiểu chủ là muốn sống tốt cùng người thân của mình, sau đó mới đến chúng sinh, ngươi phải phân biệt cái chính và cái phụ, Tiểu chủ không phải kiểu thánh mẫu sống, hắn phải ích kỷ trước, để bản thân sống tốt rồi mới đi quan tâm đến vũ trụ. Ngươi cho rằng hắn luyện kiếm là để đi giảng đạo với người khác à? Sai rồi, hắn tu kiếm là để người khác đến nói phải trái với hắn, hiểu không?”
Nghe vậy, Diệp Huyên cười to: “Tiểu Tháp, khó trách ngươi có thể sống cùng phụ thân ta lâu như thế, không thể không nói là trước kia ta đánh giá thấp ngươi rồi!”
Tiểu Tháp lạnh nhạt đáp: “Thật sự cho rằng Tiểu Tháp ta là một kẻ du thủ du thực à? Ta chỉ không muốn tỏ vẻ bản thân quá xuất sắc thôi, nếu ta xuất sắc quá thì còn cần Tiểu chủ làm gì? Nếu ta không ra vẻ ngu ngốc một chút, thì sao khiến Tiểu chủ trông thông minh hơn được? Dù làm người hay làm tháp, đều cần hiểu rõ vị trí của bản thân, giống như ở thế tục vậy, nếu đại thần tỏ ra thông minh hơn hoàng đế, Tiểu chủ nghĩ hắn sẽ có kết quả thế nào!”
Diệp Huyên cạn lời.
Tiểu Bút im lặng một lát rồi nói: “Ta hiểu rồi!”
Tiểu Bút còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, thời không trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan đột nhiên nứt ra, sau đó, một ông lão chậm rãi xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624665/chuong-10956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.