Nam Man Nhi lau vết máu bên khoé miệng: “Diệp công tử, Tần cô nương, hai người chuẩn bị đi à?”
Diệp Huyên nhìn Tần Quan, Tần Quan cười bảo: “Đúng thế”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Nam Man Nhi trở nên ảm đạm.
Tần Quan cười như không cười: “Man Nhi cô nương, có phải cô muốn Tiểu Huyên Tử giúp tộc cô giải trừ phong ấn nơi này để Nam Man tộc của cô được tự do không?”
Nam Man Nhi do dự một lúc rồi bảo: “Thành thật mà nói đúng là ta có ý này, nhưng như vậy… liệu có gây rắc rối cho Diệp công tử không?”
Diệp Huyên và Tần Quan nhìn nhau, cả hai lắc đầu cười.
Diệp Huyên cười nói: “Man Nhi cô nương, ta vẫn thích cô bộc trực thẳng thắn hơn”.
Hắn và Tần Quan đều không ngốc, làm sao lại không nhìn ra chút tâm tư đó của Nam Man Nhi?
Nam Man Nhi lắc đầu cười: “Không có cách nào khác, đều vì cuộc sống cả”.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nói: “Man Nhi cô nương, cứu Nam Man tộc cô chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô phải cho ta một lời hứa!”
Nam Man Nhi ngẫm nghĩ: “Hứa thì không cần đâu! Thế này được không, nếu tộc ta thoát khỏi cảnh khốn khó thì tộc ta sẽ tuân theo trật tự của ngươi, ngươi nói gì thì là thế đó”.
Nghe vậy, cường giả Nam Man tộc đang có mặt đều sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624649/chuong-10952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.